Thành phố Sơn Tây bé tẹo và có vẻ bề ngoài yên bình
. Ko thể nhớ đc mình đã đến đây bao nhiêu lần. Nhiều lắm, từ hồi học năm nhất ĐH tới giờ. Với những con người hiếu khách, mà mỗi lần đến chơi mình lại đc các cụ thân sinh của mấy thằng bạn thết đãi thật là thịnh soạn. Hí hí. Khi thì là con gà ri thịt chắc nịch nhà nuôi, khi thì là đôi con vịt cỏ kèm món tiết canh nhà tự đánh lấy, lúc là cá tươi phải đi lùng tận chợ xa mới có, hay là món thịt chó mua ở ngay nhà bên cạnh...
Cuối tuần vừa rồi 3 anh em về Sơn Tây chơi, kéo nhau đi ăn sáng sau 1 đêm Euro + bia ở nhà 1 thằng. Cháo lòng hay phở bò đây? Biểu quyết cho cháo lòng.
Ngay từ sớm mà quán đã đông kìn kìn. Đang loay hoay chưa biết an tọa ở đâu thì ông chủ quán xuất hiện và xếp cho 1 chỗ ngồi thoáng đãng, dễ đi lại và cũng tiện quan sát.
Mình thích nhìn ngắm mọi người trong cái vẻ hạnh phúc khi thưởng thức cháo lòng. Sao lại là cháo lòng chứ? Các bạn có để ý là cháo lòng ko giống như nhiều hàng quán ăn sáng khác ở chỗ, mọi người đến đây với tinh thần “thưởng thức” cao hơn rất nhiều. Mình có cảm giác ai đến quán cháo lòng cũng đều mang theo thứ tình cảm đặc biệt dành cho nó. Nếu đến quán bún hay phở hay xôi hay gì gì thì mục đích tất nhiên đều là làm no bụng rồi, và mọi người sẽ ăn rất nhanh. Nhưng ở quán cháo lòng thì khác. Thường thì ít ai đi ăn cháo lòng một mình. Bao giờ cũng thêm mấy ông chiến hữu. Khai vị bằng bát tiết canh, nhấp mấy ngụm rượu, gọi thêm đĩa lòng và rồi những câu chuyện xã hội - kinh tế - chính trị - văn hóa - thể thao trong nước và nước ngoài cứ thế tuôn cho tới khi cưa hết chia rượu mới thôi.
Mình thích phong cách phục vụ ở đây. Vừa đặt mông xuống cái ông chủ quán liền bê đến ngay 3 bát tiết canh. 3 thằng ngơ ngác, nhìn nhau, xua tay. Cẩn thận ko bao giờ thừa, từ hồi có cái anh dịch Tả tới giờ, có dám đụng vào mấy thứ đồ tươi rói kiểu như này đâu. Ông chủ quán vừa đi khỏi thì con gái ông chủ quán xuất hiện nhẹ nhàng đặt “uỵch” chai rượu cùng 3 cái chén xuống bàn. 3 thằng lại xua tay, nhìn nhau, nhìn cả con ông chủ quán nữa và cười cười. Tuy cả 2 lần đều có sự “nhầm lẫn cố ý” từ phía nhà cung cấp nhưng mấy thằng đều ko lấy làm phiền chút nào, ngược lại rất ủng hộ phong cách phục vụ chuyên nghiệp này. Quay lại với con ông chủ quán. Ôi, xinh đáo để! Con bé chắc đang học cấp 3 có khuôn mặt tròn xoe, đôi mắt cũng tròn xoe cười đáp trả, 2 cái lúm đồng tiền lúng liếng.
Buổi sáng cuối tuần trong lành mát mẻ. Thưởng thức món lòng lợn loại I, với xe điếu, dạ dày... và vài thứ giòn giòn khác ko nhớ tên, chấm một nhát ngập cả vào bát nước mắm tỏi ớt cay re re đầu lưỡi (ko dùng mắm tôm), bỏ vào thêm cộng rau ngổ hay húng, nhai bằng cả sự phấn khích. Đá lông nheo với con ông chủ quán 1 nhát, rồi nhận lại nụ cười với 2 cái lúm đồng tiền lúc nãy. Từ từ nuốt, ngọt đến lịm người.
Thành phố Sơn Tây với chỉ vài con đường nhỏ giông giống nhau xếp xung quanh bờ hào với thành cổ ở giữa. Với nhà mặt phố có thể 2, 3 tầng nhưng ngay sau nhà lại là đồng lúa thơm bát ngát... Thế mà chưa bao giờ mình nhớ được từng con đường một cách rành mạch nếu nhắm mắt lại, nhưng cứ đi theo những hình ảnh nối nhau trước mắt thì cũng chẳng bao giờ lạc được.
Ăn sáng xong phải đi cafe chứ. Mấy anh em đã chiến đấu với 1 tô tiết+dồi luộc, 1 đĩa lòng loại I, 1 bát cháo đầy ú và mặt mũi mãn nguyện lắm rồi. Nhưng hình như vẫn còn luyến tiếc thứ gì đó thì phải?!? Mình ước ông chủ quán cháo lòng kinh doanh luôn cả cafe có phải tốt ko? Haha. Thành phố Sơn Tây khá yên tĩnh, thưa thớt người xe. Đèn tín hiệu giao thông đã xuất hiện từ vài năm trở lại đây nhưng theo thằng cu em thì "chỉ nhấp nháy để trang trí thôi". Mặc dù mấy cung đường vành đai bị xe tải quần thảo bụi mù mịt nhưng đường phố bên trong lại sạch sẽ. Trong vòng bán kính 15 km đổ lại, có khá nhiều địa danh văn hóa như đền Và, chùa Mía, Đường Lâm (giờ đã trở thành địa chỉ nổi tiếng với nhiều bạn sinh viên cũng như khách nước ngoài), rồi những khu du lịch sinh thái vui chơi giải trí như Đồng Mô, rồi khu trượt cỏ, rồi tắm suối nóng, đồi Cò (chuyên kinh doanh thịt cò).v.v...
Chuyện của 3 thằng sinh viên Mỹ thuật mới ra trường. Cũng luẩn quẩn quanh mấy chuyện kiếm tiền, chuyện giai gái. Cứ hỏi, cứ nói cho sướng mồm, vừa là cách để tự hích mình lên sau thời gian dài trì trệ. Mình bỗng tái sử dụng... thuốc lá! Không phải là tái nghiện, mà thật ra có nghiện đâu, chỉ là tái sử dụng. Rõ ràng là thời gian này có tâm troạng lắm lắm mới cần thêm thứ xúc tác độc hại đó. Thấy có lỗi với bản thân ghê gớm!
Thôi kết ở đây. Vào ngày cuối tuần khác, hẹn gặp lại Sơn Tây và cả... cháo lòng nữa!